Từng giọt trầm buồn long lanh của thủy tinh vừa bật lên từ cây đàn ghi ta đã cũ của ai đó. Trong không gian im vắng của một đêm thu xa nào đã vọng lại, càng thêm thê thiết và ảo não…

Tình yêu, cái gốc của sự sống, không ai biết, không ai hiểu, nó là gì.

Tình yêu, cái nôi của tâm hồn, không ai biết, không ai hay, nó từ đâu.

Tuy không biết, không hiểu, cơ hồ như nó xuất hiện như là sự hiển nhiên vốn có. Ai không từng yêu?

Tiếng nhạc rưng rưng như nước mắt chực trào ra trên khóe mi nàng thiếu nữ, những giây phút rung động của tột cùng hạnh phúc, những giây phút thống hận tràn ngập, khuất lấp tất cả sau sự đổ vỡ tình ái, chỉ có nhận thức một cách toàn diện và thánh thiện mới để những giọt sáng trong như thế ngân lên

“Những hẹn hò từ nay khép lại

Thân nhẹ nhàng như mây

Chút nắng vàng giờ đây cũng vội

Khép lại từng đêm vui…”

Nhẹ nhàng lắm thay, đẹp đẽ lắm thay. Đằng sau những mất mát lớn lao ấy, con người ta cần nhìn nhận lại vấn đề một cách sâu sắc để không trở thành sự tiết phát những bi lụy, hận thù, thống hận…

Tôi chợt nhìn ra tôi, sau những đổ vỡ tưởng chừng có thể làm tất cả những tri giác và nhận thức sụp xuống, để không biến ra thành dị hình sầu thảm…Từng tiếng nhạc, thấm vào tim một cách lặng lẽ, làm sao biết đằng sau có gì, đằng trước có gì, chỉ là sự thẩm thấu trong từng giây phút thức ngộ của trí giả.

“…Muốn một lần tạ ơn với đời

Chút mặn nồng cho tôi

Có những lần nằm nghe tiếng cười

Nhưng chỉ là mơ thôi

Tình như nắng vội tắt chiều hôm

Tình không xa nhưng không thật gần

Tình như đá hoài nỗi chờ mong

Tình vu vơ cho ta muộn phiền

Tiếng thì thầm từng đêm nhớ lại

Tưởng chỉ là cơn say

Đóa hoa vàng mỏng manh cuối trời

Như một lời chia tay.”

Rõ ràng, vẫn những dòng thẩm thấu nhẹ nhàng ấy…Cứ từ từ, từ từ, thấm dần vào da thịt, vào những mạch máu, vào những luồng suy nghĩ. Để ta tự lãnh nhận qua những ký ức đã qua, tự thấm nhuần về phương thức chịu đựng. Những nhịp lên xuống được kéo dài hơn, như những tiếng ngân không vang xa, không thánh thót, cứ man man dìu dịu như luồng gió nhu thuần len lỏi qua từng khóm lá. Không động, không rung, mà sao có thể đi xa dường ấy?

Ký ức đã qua, được tái hiện lại rõ như mới đây thôi, như đang ngay đây thôi…những bước chân cùng nhịp trên con đường quen ngày nào, những nụ hôn lén trao trong một chớp tắt của sự rung động không thể khiên cưỡng…Nhưng chỉ là mơ thôi, giấc mơ về ngày đã qua đầy tha thiết…

Tha thiết mà không bi lụy, những nốt nhẹ nhàng như làn mây, trong sáng như ánh mắt ngập tràn yêu thương…

 “…Đường quen lối từng sớm chiều mong

Bàn chân xưa qua đây ngại ngần

Làm sao biết từng nỗi đời riêng

Để yêu thêm yêu cho nồng nàn…”

Ai cũng có những nỗi niềm riêng mà không tiện cho ai hay, ai cũng biết đằng sau những đổ vỡ mất mát là sự thất vọng và chán nản, cơ hồ như không thể còn có thể tin thêm lần nữa,… Nhưng không, từng tiếng nhạc đã đánh thức sự tin yêu trong mỗi con người. Đừng bao giờ đánh mất niềm tin vào tình yêu và cuộc sống, dù cho bạn có gặp phải những bất hạnh lớn lao, những dối lừa man trá cỡ nào…

Hãy cứ yêu nhau đi…